Điều khiến tôi lưu ý đến em, - đúng hơn là bạn, vì
cùng là giáo sinh, cùng làm việc trong Ban Báo Chí trường Quốc Gia Sư Phạm Sài
Gòn -, là... cái răng khểnh và đôi mắt em!
Bao
nhiêu người có răng khểnh, chứ đâu phải mình em đâu! Nhưng, cái răng khểnh có
duyên một cách "thần kỳ" gắn bên phải đôi môi hồng hồng, không son phấn.
Đôi môi chỉ mỉm cười, ít khi chịu hé môi nói chuyện. Hình như sợ người ta thấy
cái... răng khểnh.
Và đôi mắt không to chẳng nhỏ. Không nhung huyền, mơ
huyền. Không bồ câu, bồ nông. Không hồ thu, hồ đông! Mà thật là lạ! Có cái gì
đó khó tả quá! Thu hút quá! Với khả năng "viết lách chọc chúng chửi"
và tài "hội quạ" (vẽ phượng ra cú quạ) không bao giờ tôi dám tỏ bất cứ
một cử chỉ, lời nói nào. Còn viết thư cho nàng, tôi cứ ló thụt hoài; mà nếu có
viết thì cũng "mang đi lại mang về" (quên tên thi sĩ). Tôi chỉ biết
thao thức đêm đêm, và... xao xuyến mỗi khi bắt gặp ánh mắt nàng.
Một sáng cuối tuần vào dịp nghỉ hè, tôi âm thầm
(lén) theo nàng về Mỹ... Tho trên chuyến xe lửa chạy từ ga Sài Gòn. Nhà ga này
ngay đầu đường Lê Lai, xéo góc chợ Sài Gòn. Nàng hổng thấy hay giả vờ không biết
có "kẻ trộm đang theo dõi". Xe kéo "xúp-lê" - làm tôi giật
mình - từ từ lăn bánh. Nàng vẫn trò chuyện với hai người bạn. Mắt tôi không rời
quan sát nàng; nhưng làm bộ lơ đãng nhìn ra ngoài những dãy ọp ẹp sát đường
rày. Xe qua cổng xe lửa số 1 - đường Bùi Thị Xuân, chạy dọc vách tường Bệnh viện
Từ Dũ, qua đường Cống Quỳnh, Phạm Viết Chánh, Hùng Vương, Chợ Lớn, các ga Phú
Lâm, Cây Mai, Bình Chánh...
Đến Ga Gò Đen cô NgọcLoan, người bạn học đi cùng
nàng, đứng lên chào, xuống xe. Rồi xe đến ga Tân An, cô Nguyễn Thị Mỹ xuống tiếp.
Còn lại một mình nàng hai tay ôm chặt chiếc cặp-táp da đen. Mắt nhìn ra khung cửa
sổ. Gió thổi bay bay tóc lòa xòa trước trán. Hai con bím tóc lắc lư trên bờ
vai. Tiếng bánh xe trượt trên đường rày gây thành một điệu nhạc êm êm đều đều.
Tiếng còi chốc chốc rít lên như xé không gian tỉnh mịch của những cánh đồng lúa
bạt ngàn đang chạy giật lùi ra sau xe.
Tôi đang nghĩ cách ứng xử khi đến Mỹ Tho. Nhưng, xe
vừa vào ga Tân Hiệp, nàng đã chuẩn bị bước ra cửa. Chờ nàng rời khỏi xe, tôi vội
vàng nhảy xuống. Bất ngờ, nàng trợt chân, lảo đảo. Ồ! "kiến nghĩa bất vi
vô dũng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh... khùng" vận dụng ngay chiêu thức
"anh hùng cứu mỹ nhân" tôi phóng tới định đỡ nàng; nhưng, "trời
bất dung gian" chân vấp phải cục đá, mất thăng bằng, tôi té sóng soài bên
cạnh nàng.
Nàng hoảng hốt trố mắt nhìn tôi vừa ngạc nhiên. Hai
gò má đỏ au. Không trách cứ, mà rối rít lo lắng cho tôi:
- Anh có sao không?
Tôi bẽn lẽn, thẹn thùa, sượng chín cả người, vẫn làm
tỉnh:
- Anh...
anh không sao! Xin lỗi! Em... em có sao không?
Không trả lời, nàng rối rít lấy khăn tay phủi bụi đất
dính trên mặt mũi tôi. Tôi lom khom cố lượm chiếc guốc cho nàng. Nàng cuối xuống
xỏ chân vào. Một tay vịn vai tôi. Hai bím tóc rơi trên tóc tôi. Má nàng chạm
vào trán tôi. Một cảm giác lạ lẫm không khác sóng điện cao thế chạy nhanh qua
người tôi. Mùi hương cau, hương bưởi đâu đây quyện vào mũi tôi. Ngây ngất!
Ngất ngây đến mãi bây giờ! Hương cau, hương bưởi Tân
Hương ơi!
Bửu Truyền