Phú Quốc dáng
hình nàng tiên cá
Tình em viên ngọc
biển Kiên Giang.
Có
một ngày trở lại Phú Quốc
Em,
người anh gặp đầu tiên
Ngập
ngừng anh hỏi nhà cô Thắm
Mắt
thỏ tròn xoe vẻ ngạc nhiên!
Mỉm
cười đi trước, anh theo sau
Sóng
vỗ gió reo tiếp giáp nhau
-
Cô Thắm là ai? Em cứ bước
Chân
son cát trắng mũi Gành Dầu.
Chiều
xuống Dương Đông tia nắng nghiêng
Dáng
em lay bóng những con thuyền
Đưa
anh về tận cảng An Thới
-
Đứng đợi chờ đây. Xin cảm phiền!
Bước
ra trong áo lụa bà ba
Hai
má ửng hồng, môi nở hoa
-
Cô Thắm em đây! Anh muốn kiếm?
Sững
sờ! Cứ ngỡ mình chiêm bao!
Ngày
đó, mười năm đáng nhớ lắm
Ngã
ba An Thới quẹo Dương Đông
Thấy
anh ốm yếu như khô mắm
Cây
nặng đè vai cố gánh gồng.
Dốc
cao gió ngược, nắng chang chang
Té
xỉu vì anh sức đã tàn.
Mẹ
biểu em tới nhìn mặt thử
May
mà hơi thơi còn mang mang!?
Nửa
ổ bánh mì nhai mắc nghẹn
Nguyên
ca nước lạnh uống quên ngừng.
Thều
thào anh hỏi, em e thẹn
-
Tên Thắm! Nhà em ở cuối đường.
Bây
giờ gặp lại. Phải em không?
Anh
mắt ngày xưa cố ép ăn
Tiếng
nói thuở nào cố ép uống
Bàn
tay măng búp. Đúng là em!
Không
hẹn mà nên duyên số phận
Tim
rung xúc động sa vào lòng
Anh
ơi! Nhớ thương anh nhiều lắm!
Dinh
Cậu nguyện cầu gặp lại anh!
Em,
nàng tiên cá biển Kiên Giang
Đài
các kiêu sa lòng sắt son.
Em
đúng viên ngọc đảo Phú Quốc
Ân
tình lóng lánh sáng như gương.
Bửu
Truyền