Hò: Miền Trung thon
thả lưng ong dáng Mẹ
Bão dữ mưa cuồng,
nắng nẻ da Cha
Hóa đá mồ hôi trổ
lúa, nở hoa,
Nồng nàn ơn nước,
bao la tình người.
Từ Thanh Hóa leo núi đèo thăm thẳm
Vô
Nghệ An hò Ví Dặm trữ tình
Thương
thương chi lạ Hà Tĩnh quê mình
Biển
Nhật Lệ, gió Quảng Bình nắng rám.
Ba
thôn Quảng Trị mưa dồn Thạch Hãn
Dòng
Sông Hương đò nhớ bạn đục trong
Mái
đẩy câu hò mơ Huế, Thừa Thiên
Bóng
Hải Vân mây chiều nghiêng đất Quảng.
Đỉnh
Non Nước âm vang giọng Đà Nẵng
Qua
Thu Bồn vào Quảng Tín, Tam Kỳ
Chảy
ngược sông Tiên con gái xuân thì
Sông
Trà, núi Ấn em về Quảng Ngãi.
Chuông
Thập Tháp trầm ngâm Thị Nại
Bình
Định gái trai đi võ múa quyền.
Tháp
Nhạn sông Đà đôi lứa Phú Yên
Chóp
Chài nhớ Dĩa Đá Ghềnh thơ mộng!
Tháp
Bà khói hương mờ cầu Xóm Bóng
Say
đắm Nha Trang, Hòn Yến, Hòn Chồng.
Bên
Vịnh Cam Ranh Phan Rang nắng nồng
Tháp
Chàm, núi Chúa mai vàng nở thắm.
Phố
Phan Thiết hâng hâng mùi nước mắm
Dòng
Ca Ty soi bóng Tháp Nước Cao
Biển
Bình Tuy sóng vỗ mũi Kê Gà
Gió
Rừng Lá sông La Ngà tình tứ.
Đưa
tay vẫy chào Miền Trung yêu dấu
Miền
đất, con người ai thấu lòng ai?!
Trí
lạc quan môi mắt ướp tương lai
Lòng
vẫn biết ngày mai chưa thoát khổ!
Dấu
kín tim yêu muôn thuở Miền Trung!
Bửu
Truyền