Nếu Hồn Tôi Chuông Gió
Nếu hồn tôi chuông gió
Ngân nga tận ngàn trùng
Vọng rừng hoang,núi độc
Dội biển sâu, trời xanh
Xó trại tù cải tạo
Góc hoang đảo khốn cùng
Hồn chuông đem sức sống
Tiếng chuông mang hy vọng
Người lành bị cướp đất
Dân nói bị bịt mồm
Lính tàn phế vất vưởng
Đọa đày tù lương tâm
Nếu hồn tôi chuông gió
Tôi rung dội không ngừng
Xoa rên than ngoắc ngoải
Người vô tội khẩu cung
Khóc mạng người lính trận
Giữ nước thà chết vinh
Hồn chuông tìm an ủi
Bao cô thế ức oan
Hòa giọng đòi quyền sống
Ru tiếng gọi quê hương
Tôi rền vang điệu nhạc
Khúc bình Ngô quân hành
Hồn tôi nhập hồn nước
Cùng dân tôi một lòng
Chuông gióng rền tâm huyết
Gió góp lửa đấu tranh
Thắp tự do dân chủ
Thổi rộn ràng non sông
Chương
Hà
*****
Hoạ:
Chuông Và Gió
Anh là chuông, em gió
Thanh âm hóa muôn trùng
Giai điệu không đơn độc
Tiết tấu thẫm màu xanh
Giao hòa trên sáng tạo
Đưa nhau đến tận cùng!
Gió cho chuông sức sống
Chuông cho gió hy vọng
Gió man mát trời đất
Chuông vì gió khua mồm
Gió làm chuông vất vưởng
Gió lặng, chuông tịnh tâm.
Nếu em chuông, anh gió
Thổi hiu hiu không ngừng
Tiếng chuông không ngắc ngoải
Vang dội tận âm cung
"Cởi cà sa ra trận"
Hy sinh bất cầu vinh!
Chuông, tiếng mẹ an ủi
Xóa bao nỗi nghiệt oan
Cho con thêm sức sống
Yêu nước, yêu quê hương.
Gió rung chuông thành nhạc
Dạo khúc Tỳ Bà Hành
Chuông gọi hồn sông nước
Gió nổi lên! Bão lòng!
Anh, tiếng chuông nhiệt huyết
Em, ngọn gió đấu tranh
Thổi bùng đuốc dân chủ
Chuông gió rền núi sông!
Bửu
Truyền
****
Hồn
Tôi Chuông Gió
Anh đã đến như gió trong vườn chiều
Gió lung lay từng chiếc lá, nụ
hoa
Treo trước hiên nhà Hồn Tôi
Chuông Gió
Vang khúc ân tình rộn rã những
yêu thương
Anh đến từ đâu? Gió đến từ trời
Gió mang tình của hoa thơm cỏ mới
Gió đuổi theo trăng cùng trăng
tình tự
Tôi mơ màng, chuông gió ngân nga.
Hồn Tôi Chuông Gió vào mùa heo
may
Cơn gió lạnh khiến tôi run lên
nhè nhẹ
Và dù mưa ướt tôi vẫn ngân vạn lời
thơ
Vẫn gọi tên anh, anh nào có hay!
Dù ở đâu tôi vẫn là tôi với gió
Dù ở đâu tôi cũng vẫn chờ đợi anh
Tôi vẫn thức khi màn đêm buông xuống
Tôi vẫn mơ khao khát gió ban ngày
Tôi chỉ là tiếng chuông gió ngoài
kia
Lòng người vui khi tôi lên tiếng
Nhưng mỗi khi tôi buồn nào ai có
hay!
Khi gió thôi không về hồn tôi chết
lặng
Và khi bão đến trong đời
Như hôm anh lìa xa không đến nữa
Tôi quay cuồng ngã nghiêng trong
gió
Bật tiếng kêu thương tiếng khóc
nghẹn ngào!
NT
Thanh Dương
*****
(Họa):
Tình
Chuông Với Gió
Cánh hồng khẽ lung lay ánh nắng
chiều
Như có bước ai trên lá, trên hoa
Chuông treo trước cửa vẫy chào
đón gió
Giọng đồng pha thổ ai đó? Người
thương!?
Là gió, anh đến, (anh) đi khắp
phương trời
Lòng chan chứa bao lời yêu đương
mới
Là chuông, em đợi anh về tình tự
Vui bên anh, tiếng hót chim thiên
nga.
Chiều cuối thu se lạnh gió heo
may
Co ro cúm rúm chuông run run nhè
nhẹ
Mưa tuyết đan xuyên mơ màng dệt mấy
vần thơ
Liên vận liên vần độc vận mà hay!
Lý nhân duyên chuông có kêu là nhờ
gió
Anh đã tường tim em có mỗi tình
anh
Chuông vắng tiếng khi gió im thủy
triều xuống
Chuông reo vang theo gió nước lớn
giữa ngày.
Em dõi theo từng hơi thở ai kia
Anh đã đến em vui cất tiếng
Anh giã từ, em chết điếng ai hay!
Mây không hột gió, em chơ vơ nín
lặng!
Trời nổi phong ba giữa đời
Nguy khốn, không ai ru hời em nữa
Chuông tan tát cuốn theo chiều
gió
Ô hô! Chuông bặt tiếng! Gió nghẹn
ngào!
Bửu
Truyền