Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019

Thương Nhớ Miền Trung


Hò: Miền Trung thon thả lưng ong dáng Mẹ
Bão dữ mưa cuồng, nắng nẻ da Cha
Hóa đá mồ hôi trổ lúa, nở hoa,
Nồng nàn ơn nước, bao la tình người.

Từ  Thanh Hóa leo núi đèo thăm thẳm
Vô Nghệ An hò Ví Dặm trữ tình
Thương thương chi lạ Hà Tĩnh quê mình
Biển Nhật Lệ, gió Quảng Bình nắng rám.

Ba thôn Quảng Trị mưa dồn Thạch Hãn
Dòng Sông Hương đò nhớ bạn đục trong
Mái đẩy câu hò mơ Huế, Thừa Thiên
Bóng Hải Vân mây chiều nghiêng đất Quảng.

Đỉnh Non Nước âm vang giọng Đà Nẵng
Qua Thu Bồn vào Quảng Tín, Tam Kỳ
Chảy ngược sông Tiên con gái xuân thì
Sông Trà, núi Ấn em về Quảng Ngãi.

Chuông Thập Tháp trầm ngâm Thị Nại
Bình Định gái trai đi võ múa quyền.
Tháp Nhạn sông Đà đôi lứa Phú Yên
Chóp Chài nhớ Dĩa Đá Ghềnh thơ mộng!

Tháp Bà khói hương mờ cầu Xóm Bóng
Say đắm Nha Trang, Hòn Yến, Hòn Chồng.
Bên Vịnh Cam Ranh Phan Rang nắng nồng
Tháp Chàm, núi Chúa mai vàng nở thắm.

Phố Phan Thiết hâng hâng mùi nước mắm
Dòng Ca Ty soi bóng Tháp Nước Cao
Biển Bình Tuy sóng vỗ mũi Kê Gà
Gió Rừng Lá sông La Ngà tình tứ.

Đưa tay vẫy chào Miền Trung yêu dấu
Miền đất, con người ai thấu lòng ai?!
Trí lạc quan môi mắt ướp tương lai
Lòng vẫn biết ngày mai chưa thoát khổ!

Dấu kín tim yêu muôn thuở Miền Trung!

Bửu Truyền



Thứ Ba, 26 tháng 2, 2019

Tình Em Ôm Bóng Trăng Sao


Vầng trăng soi bóng qua thềm
Dòng sông chở mộng đi tìm bóng ai
Một mai mai một một mai
Nếu mà gặp lại hỏi ai ai là?

Trong quen chừng những lạ xa
Trong quên chừng những mặn mà dấu yêu!
Hình xưa nắng ráng mây chiều
Mắt mi ướt gió phiêu diêu mộng huyền.

Người đi bỏ lại muộn phiền
Xót xa, nhung nhớ em riêng góc trời.
Người đi dệt mộng ngàn khơi
Hẩm hiu, lạc lõng, sóng dồi mặc em.

Một lần mình đã gieo duyên
Giữa trưa mưa đổ hàng hiên ướt mèm
Ngượng ngùng anh đã che em
Bằng chiếc cặp táp, bằng niềm sẻ chia.

Em thành cá chậu lia thia
Làm dâu, làm mẹ sớm khuya quanh nhà.
Bây giờ ai nỡ chia xa
Em đành cam chịu lời ra tiếng vào.

Đường tình cây thước cân đo
Gian ngoan khinh bạc, quý hồ thật chơn.
Nhơn duyên như ván đóng thuyền
Tháo ra đóng lại trinh nguyên được nào?

Thân em như lá xoan đào
Xuân qua hè tới rơi vào nơi nao?
Có chăng rơi cạnh bờ ao
Đêm đêm ôm bóng trăng sao ngậm ngùi!

Bửu Truyền



Giang Nguyệt - Sông Trăng














Bài xướng:

Giang Nguyệt

Nguyệt vẫn là Trăng ..Giang mãi Sông.
Ta ôm trăng chìm giữa đáy dòng
Thương nước lên buồn đêm nguyệt lạnh
Xót hồn trăng xế giữa thiên thanh

Đêm Nguyệt lung linh sông mênh mông
Vỗ giấc cùng trăng sóng phiêu bồng
Một mai về biển thiên thu lại
Nhìn trăng cười khóc phút cuồng ngông

Nguyệt vàng đầu núi ngã vàng sông
Ta võ vàng khô héo mộng ngần
Bờ tao ngộ khéo bồi vở lở
Phiến trăng thề rụng bến xuân xanh ...

Nguyệt vẫn não nùng giữa trời sao
Sông xưa vẫn sóng vỗ dạt dào
Ta đi từ độ trăng vô thuỷ
Xuôi trường giang hẹn lúc chiêm bao ..!!..

Hương Chiều
09/03/2016

 *****

Bài họa: 

Sông Trăng

Trăng là trăng, sông cũng là sông
Đối cảnh tâm ta lạc giữa dòng
Trăng vướng sườn non sương lạnh lạnh
Sông vương dốc thác nắng thanh thanh.

Sông luồn rặng liễu trăng mông mông
Trăng khuất đồi thông ngọn cỏ bồng
Khai trí ngưỡng trăng, gom sông lại
Nhiếp tâm buông mộng, xả cuồng ngông.

Trăng lên núi sáng, dát vàng sông
Sông uống bóng trăng, mộng mấy ngần
Trăng lặn sông mờ, mơ tưởng lở
Trăng già sông trẻ ước thề xanh.

Sông dài trăng khuyết không vì sao
Bất định tâm ta sóng dạt dào
Vạn pháp vô chung cùng vô thủy
Trăng tàn, sông cạn, đời chiêm bao.

Bửu Truyền



Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2019

Tiếng Hát Chim Quyên

Vào đông sương lạnh buồn tênh
Nghe tiếng em hát ru tình vào đêm
Ngón đàn réo rắc luyến âm
Tình tang tang tích! Tích tang tang tình!

Ngọt ngào thắm giọng Long Xuyên
Gieo duyên điệu lý, câu hò Nam ai.
Dáng em mỏng mảnh sương mai
Mượt mà mái tóc, liêu trai mắt buồn.

Làn hơi mây tím ấm êm
Lời ca sương khói chim quyên gọi đàn
Nỗi lòng luyến nhớ quê hương
Con đò bến nước Cù Lao Giêng rạt rào!

Cò con lặn lội bờ ao
Xa cha nhớ mẹ, lạc loài người thương!
Lời ca quyện tiếng lòng đêm
Nửa than thân phận, nửa niềm hoài mong!

Nửa xua mắt lệ vào hồn
Hơi sương hiu hắt ngàn phương đắm chìm
Tiếng chim thấm đẫm con tim
Hương tình con gái Cù lao Giêng thơm nồng!

Bửu Truyền
1-18-2019


Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2019

Tạ Ơn Bà Nguyệt Se Duyên


Thơ: Đặng Hoàng Sơn
Nhạc: Bùi Kim Cương
Hòa âm: Đặng Vương Quân
Ca sĩ: Mai Trâm
Thực hiện: Yên Dạ Thảo




Tạ Ơn Bà Nguyệt Se Duyên & Bạc Liêu Miền Đất Tình Duyên

Bài Xướng:

Tạ Ơn Bà Nguyệt Se Duyên

Em tôi cô gái miền quê
Ngây thơ duyên dáng nết na dịu hiền
Nữ sinh chăm chỉ sách đèn
Bạc Liêu đất ruộng nước phèn nắng mưa.

Gặp tôi người lính phương xa
Vì yêu, em đã ngọc ngà trao duyên
Tôi đi chinh chiến triền miên
Em ngồi tựa cửa niềm riêng vơi đầy.

Đêm về nhìn ánh hoả châu
Chắp tay khấn nguyện tuyến đầu bình an
Lệ thầm từng giọt chứa chan
Con thơ trở giấc, dạ càng nhớ anh.

Bao năm khói lửa chiến tranh
Âm thầm chịu cảnh gối chăn bẽ bàng
Xa tôi sầu khổ em mang
Người chinh phụ vấn khăn tang là thường.

Thân trai xác gửi sa trường
Bọc thây da ngựa là đường nam nhi
Thương em lứa tuổi xuân thì
Lửa binh cam chịu làm người vọng phu.

Chuyện xưa chàng trấn biên khu
Để người chinh phụ mịt mù ngóng trông
Trãi bao dâu bể chất chồng
Tuổi về chiều vẫn mặn nồng ái ân.

Không như đại hiệp Kiều Phong
Tu hành tu... tỏi, chiếu chăn lạnh lùng
Bốn ba (43) năm chợt thấy gần
Thì ra mình đã nửa phần đời nhau.

Tóc xanh dù có phai màu
Nhưng tình yêu vẫn ngọt ngào lên ngôi
Tang điền thương hải nổi trôi
Cuối đời mình vẫn lứa đôi vẹn nguyền.
Tạ ơn Bà Nguyệt xe duyên.

Đặng Hoàng Sơn


*****

Bài họa:

Bạc Liêu Miền Đất Tình Duyên


Người tôi yêu, cô gái quê
Bạc Liêu phố biển, trai mơ gái hiền
Đờn ca từ lúc lên đèn
Song lang gõ nhịp chèo thuyền đêm mưa.

Chào người lãng tử phương xa
Vào nghe em gióng câu hò hữu duyên
Nói thơ, ca nhạc liên miên
Cho nhau cảm xúc triều lên vơi đầy.

Hiện thời em rời Vĩnh Châu
Nhưng tính từ thuở ban đầu, Long An
Bao nhiêu tình cảm chứa chan
Con tim thổn thức, rộn ràng gặp anh.

Rồi ra một túp lều tranh
Nắng mưa cũng mặc, mặc duyên bẽ bàng
Đớn đau mấy nỗi em mang
Chia ly không lạ, trái ngang cũng thường.

Dấu yêu gởi lại sân trường
Em không như bạn thường tình nữ nhi
Chờ nhau dẫu lỡ xuân thì
Trăm năm vẫn đợi con người trượng phu.

Với em, anh một biệt khu
Không ai lấn chiếm, không người vời trông.
Với em, anh mãi là chồng
Tình sâu nghĩa nặng, nặng quằn thâm ân.

Ngày mai anh về Kiến Phong
Mình em ở lại gió đông lạnh lùng
Đường xa cách mặt mà gần
Tim em mãi mãi toàn phần cho nhau.

Bạc Liêu đèn phố lên màu
Tình anh con nước Gành Hào lên ngôi.
Vườn Chim trăng đón mây trôi
Tim em chờ đợi chung đôi tròn nguyền.

Bạc Liêu miền đất tình duyên.

Bửu Truyền

Thứ Sáu, 22 tháng 2, 2019

Em Và Tôi


Điều khiến tôi lưu ý đến em, - đúng hơn là bạn, vì cùng là giáo sinh, cùng làm việc trong Ban Báo Chí trường Quốc Gia Sư Phạm Sài Gòn -, là... cái răng khểnh và đôi mắt em!

          Bao nhiêu người có răng khểnh, chứ đâu phải mình em đâu! Nhưng, cái răng khểnh có duyên một cách "thần kỳ" gắn bên phải đôi môi hồng hồng, không son phấn. Đôi môi chỉ mỉm cười, ít khi chịu hé môi nói chuyện. Hình như sợ người ta thấy cái... răng khểnh.

Và đôi mắt không to chẳng nhỏ. Không nhung huyền, mơ huyền. Không bồ câu, bồ nông. Không hồ thu, hồ đông! Mà thật là lạ! Có cái gì đó khó tả quá! Thu hút quá! Với khả năng "viết lách chọc chúng chửi" và tài "hội quạ" (vẽ phượng ra cú quạ) không bao giờ tôi dám tỏ bất cứ một cử chỉ, lời nói nào. Còn viết thư cho nàng, tôi cứ ló thụt hoài; mà nếu có viết thì cũng "mang đi lại mang về" (quên tên thi sĩ). Tôi chỉ biết thao thức đêm đêm, và... xao xuyến mỗi khi bắt gặp ánh mắt nàng.

Một sáng cuối tuần vào dịp nghỉ hè, tôi âm thầm (lén) theo nàng về Mỹ... Tho trên chuyến xe lửa chạy từ ga Sài Gòn. Nhà ga này ngay đầu đường Lê Lai, xéo góc chợ Sài Gòn. Nàng hổng thấy hay giả vờ không biết có "kẻ trộm đang theo dõi". Xe kéo "xúp-lê" - làm tôi giật mình - từ từ lăn bánh. Nàng vẫn trò chuyện với hai người bạn. Mắt tôi không rời quan sát nàng; nhưng làm bộ lơ đãng nhìn ra ngoài những dãy ọp ẹp sát đường rày. Xe qua cổng xe lửa số 1 - đường Bùi Thị Xuân, chạy dọc vách tường Bệnh viện Từ Dũ, qua đường Cống Quỳnh, Phạm Viết Chánh, Hùng Vương, Chợ Lớn, các ga Phú Lâm, Cây Mai, Bình Chánh...

Đến Ga Gò Đen cô NgọcLoan, người bạn học đi cùng nàng, đứng lên chào, xuống xe. Rồi xe đến ga Tân An, cô Nguyễn Thị Mỹ xuống tiếp. Còn lại một mình nàng hai tay ôm chặt chiếc cặp-táp da đen. Mắt nhìn ra khung cửa sổ. Gió thổi bay bay tóc lòa xòa trước trán. Hai con bím tóc lắc lư trên bờ vai. Tiếng bánh xe trượt trên đường rày gây thành một điệu nhạc êm êm đều đều. Tiếng còi chốc chốc rít lên như xé không gian tỉnh mịch của những cánh đồng lúa bạt ngàn đang chạy giật lùi ra sau xe.

Tôi đang nghĩ cách ứng xử khi đến Mỹ Tho. Nhưng, xe vừa vào ga Tân Hiệp, nàng đã chuẩn bị bước ra cửa. Chờ nàng rời khỏi xe, tôi vội vàng nhảy xuống. Bất ngờ, nàng trợt chân, lảo đảo. Ồ! "kiến nghĩa bất vi vô dũng giả, lâm nguy bất cứu mạc anh... khùng" vận dụng ngay chiêu thức "anh hùng cứu mỹ nhân" tôi phóng tới định đỡ nàng; nhưng, "trời bất dung gian" chân vấp phải cục đá, mất thăng bằng, tôi té sóng soài bên cạnh nàng.

Nàng hoảng hốt trố mắt nhìn tôi vừa ngạc nhiên. Hai gò má đỏ au. Không trách cứ, mà rối rít lo lắng cho tôi:

- Anh có sao không?

Tôi bẽn lẽn, thẹn thùa, sượng chín cả người, vẫn làm tỉnh:

     - Anh... anh không sao! Xin lỗi! Em... em có sao không?

Không trả lời, nàng rối rít lấy khăn tay phủi bụi đất dính trên mặt mũi tôi. Tôi lom khom cố lượm chiếc guốc cho nàng. Nàng cuối xuống xỏ chân vào. Một tay vịn vai tôi. Hai bím tóc rơi trên tóc tôi. Má nàng chạm vào trán tôi. Một cảm giác lạ lẫm không khác sóng điện cao thế chạy nhanh qua người tôi. Mùi hương cau, hương bưởi đâu đây quyện vào mũi tôi. Ngây ngất!

Ngất ngây đến mãi bây giờ! Hương cau, hương bưởi Tân Hương ơi!

Bửu Truyền


Thứ Năm, 21 tháng 2, 2019

Sóc Trăng

Hò:
Đêm Sóc Trăng ba mươi vẫn sáng
Sông Cổ Cò có cánh không bay
Trai Đại Ngãi bụng đầy Kế Sách
Gái Mà Mo phong cách Cù lao Dung.

Bòn ơi! Tâu na ơ bòn?
Anh về que ngoại Sóc Trăng - Bãi Xàu!
Tung tăng cá lội sông sâu
Con đò Vàm tấn cùng nhau mà về.

Có phải hai đứa cùng quê
Định An, Ba Thắc, Trần Đề, Mỹ Thanh?
Triều lên sóng phủ đầu gành
Tình làng nghĩ xóm Sóc Trăng đậm đà!

Mượt mà áo lụa bà ba - Khăn rằng, nón lá, bà ba
Xuồng chèo quơi nước ướt tà áo em
Câu hò Kế Sách ru đêm
Ngọt ngây thốt nốt người quên đường về.

Tháng Mười xem hội ghe ngo
Thả trôi đèn nước ước mơ duyên lành
Đèn gió thả vào mây xanh
Thần linh ban phước mùa màng thành công.

Mời xem em múa lâm-thôn
Xà rông sặc sỡ, áo tầm vồng óng vàng
Trống kèn dìu dặt bước chân
Mắt em lóng lánh, tim anh dập dồn!


Nắm tay thăm cù lao Dung
Đầu cồn sóng bọc, cuối cồn biển bao
Phà qua Đại Ngãi nao nao
Sóng xao hoài niệm, Phà chao ân tình!

Bồng bềnh chợ nổi Ngã Năm
Xuồng ghe thắp sáng sông trăng muôn màu
Đặc sản em bẹo trên sào
Tơ hồng em đợi, má đào anh trông.

Bòn ơi! Tâu na ơ bòn?
Đi đâu cũng đẹp, cũng tình quê hương!
Sóc Trăng có múa lâm-thôn
Có ca vọng cổ, có nàng... anh thương!

Anh ơi! Có thương em không?
Bòn xà lanh ôn tê?

Bửu Truyền


Phú Quốc Giọt Nước Kỳ Duyên

Hò:
Phú Quốc dáng hình nàng tiên cá
Tình em viên ngọc biển Kiên Giang.

Có một ngày trở lại Phú Quốc
Em, người anh gặp đầu tiên
Ngập ngừng anh hỏi nhà cô Thắm
Mắt thỏ tròn xoe vẻ ngạc nhiên!

Mỉm cười đi trước, anh theo sau
Sóng vỗ gió reo tiếp giáp nhau
- Cô Thắm là ai? Em cứ bước
Chân son cát trắng mũi Gành Dầu.

Chiều xuống Dương Đông tia nắng nghiêng
Dáng em lay bóng những con thuyền
Đưa anh về tận cảng An Thới
- Đứng đợi chờ đây. Xin cảm phiền!

Bước ra trong áo lụa bà ba
Hai má ửng hồng, môi nở hoa
- Cô Thắm em đây! Anh muốn kiếm?
Sững sờ! Cứ ngỡ mình chiêm bao!

Ngày đó, mười năm đáng nhớ lắm
Ngã ba An Thới quẹo Dương Đông
Thấy anh ốm yếu như khô mắm
Cây nặng đè vai cố gánh gồng.

Dốc cao gió ngược, nắng chang chang
Té xỉu vì anh sức đã tàn.
Mẹ biểu em tới nhìn mặt thử
May mà hơi thơi còn mang mang!?

Nửa ổ bánh mì nhai mắc nghẹn
Nguyên ca nước lạnh uống quên ngừng.
Thều thào anh hỏi, em e thẹn
- Tên Thắm! Nhà em ở cuối đường.

Bây giờ gặp lại. Phải em không?
Anh mắt ngày xưa cố ép ăn
Tiếng nói thuở nào cố ép uống
Bàn tay măng búp. Đúng là em!

Không hẹn mà nên duyên số phận
Tim rung xúc động sa vào lòng
Anh ơi! Nhớ thương anh nhiều lắm!
Dinh Cậu nguyện cầu gặp lại anh!

Em, nàng tiên cá biển Kiên Giang
Đài các kiêu sa lòng sắt son.
Em đúng viên ngọc đảo Phú Quốc
Ân tình lóng lánh sáng như gương.

Bửu Truyền


Thứ Tư, 20 tháng 2, 2019

Hương Xuân Trà Bảo Lộc

Vịnh:
Trời Bảo Lộc sương sưa trầm mặc
Trà B'lao hương sắc thiên nhiên
Em Bảo Lộc phong cách trà thiền
Nam Phương mơ mộng, núi Đại Bình dáng xuân.

Đường Saigon đi lên Bảo Lộc
Leo mấy đèo, con giốc không cao
Xuân này anh đến tìm nhau
Tim chao ngực trẻ, sương chao rừng già!

Em con chủ tiệm trà danh thắng
Phố núi cao xuân thắm môi xinh
Nắng đắm say đỉnh Đại Bình
Dambri thác đổ rù tình sắc hoa.

Em tiếp tôi trong tà áo Nhật
Tôi lúng túng nghi thức lạ xa!
Em ngồi xếp trên sàn nhà
Lửa mồi, đun nước, pha trà, Dáng tiên.

Bánh đậu xanh Bảo Hiên mời "khách"
- Xin chờ em một lát nha anh!
Ngắm em, vờ ngắm chung quanh
Nội thất độc đáo. Khuôn trăng ngọc ngà!

Với ba lượt rót trà vào tách
Nước xanh trong ngan ngát xa xa
Thong dong phong cách thiền trà
"Hòa, Kính, Thanh, Tĩnh" tinh hoa tâm hồn.

Em đứng lên cúi đầu tiễn "khách"
Môi nở hoa. Em khúc khích cười:
"Thế nào, ông "khách của tôi"?
Hầu trà thế ấy Xuân tình ta thế nào?

Tôi ngơ ngẩn! Ôi chao thú vị!
Cách tỏ tình kỳ bí hơn người,
Em lãng mạn! Em tuyệt vời!
Tôi như chú cuội giữa trời... ngẩn ngơ!

Một ấn tượng nằm mơ chẳng được
Cuộc "Trà Tình". Tình buột chơi vơi!
Trà pha triết lý Tình ơi!
Hồ Đồng Nai lóng lánh xuân khơi Tình Trà!.

Bửu Truyền
Năm 2017


An Khê Nắng Khô Nước Mắt


Vịnh:
Anh Khê một thuở không nghèo
Dẫu rằng giốc núi gieo neo giữa rừng
Thương em trong cõi âm thầm
Gói tròn hình bóng trong tâm Xóm Chài.

Quê em ở tận An Khê
Sông Ba uốn khúc tư bề núi non
Nhà em trên bến An Xuyên
Gốc người Bình Định đi lên trên này.

Làng em xưa gọi Xóm Chài
Chiều về thuyền đậu dài dài mé sông
Sân nhà gạch lót mênh mông
Phơi lưới, vá lưới, vang rân tiếng cười.

Đêm buông một mẻ lưới thôi
Cá dong, cá roái, cá nhao, ... tạ ngoài
Gạo tiền cả tháng dư xài
Bán Công con học tương lai đổi đời.

Bến sông bày trẻ tụi tôi
Gái trai cùng tắm, cùng bơi... tòng ngòng
Từ nhỏ cho tới lấy chồng
Cút bắt, vật lộn, đòng đòng chạy đua.

Đêm nằm nhớ lại chuyện xưa
Nóng ran hai má, say sưa mắt tìm.
Nhớ lắm! An Khê - An Xuyên
Xóm Chài lưới mộng con thuyền vào mơ!

Tìm em tìm đâu bây giờ?
Lòng sông bày cát, cạn khô lâu rồi!
Ơi An Khê! An Xuyên ơi!
Nắng khô nước mắt! Tim tôi ... vạn chài!


Bửu Truyền