Tâm
hồn em mẫn cảm vô cùng
Dòng
sông chảy qua đời bỏ ngõ
Một
trăm năm hiu hắt mịt mùng
Anh
có phải là xa vời lủng củng
Bụi
hồng hoang giăng lối địa đàng
Sưong
rơi xuống vòm cây làm nũng
Ngập
hồn em quay quắt bẽ bàng
Buồn cũng vậy niềm vui làm ánh sáng
Chiếu
lung linh bờ cát trắng hanh vàng
Em
vẫn bết anh vẫn là người bạn
Lầm
lũi linh lan lú lẩn lỡ làng.
Thôi
đành vậy biết bao giờ nhàm chán
Gió
mây trôi về trên bãi hoang tàn
Không
còn sóng biển chỉ là ngao ngán
Nát
thuyền em cho người biết nghèo nàn.
Trần Minh Hiền (Orlando)
*****
*****
Bài họa :
Như Sóng Thuyền
Đưa
Con đò ướt như dầm mưa gió nhỏ
Nước vào tim nhịp vỗ khôn cùng
Tiếng bìm bịp cung buồn mở ngõ
Vẹt mây đen khỏi cõi mịt mùng!
Giữa cuộc thế trần duyên lủng củng
Nhập định thiền an trú địa đàng
Tâm hoan hỉ em cứ làm nũng
Dòng sông trăng trút hết bẽ bàng.
Con đò nhỏ đưa em về điểm sáng
Phiền não rơi trên nốt nhạc đạo vàng
"Ăn cơm có canh tu hành có bạn"
Lồng lộng lung linh lợi lạc lão làng!
Thiện tri thức bên nhau đâu có chán
Sách tấn nhau khi đèn tắt nhang tàn
Tu là chuyển có chi em ngao ngán
Như sóng thuyền đưa vượt thoát nguy nàn!
Bửu Truyền