Em chờ từ cõi trăm năm hẹn
Khăn áo màu trăng úa giống trăng
Xuôi ngược giữa dòng trôi ngược dốc
Màu yêu màu nhớ sánh đâu bằng
Ánh mắt nhìn nhau thoáng sững sờ
Tóc rối vì sao em biếng chải
Để từng cuộn rối rớt trong thơ ?
Chẳng ước đâu em chuyện vá trời
Chỉ ước bàn tay em bé bỏng
Nắm truyền hơi thở của nhau thôi
Như nắng như mưa rát cuộc trần
Như những dòng sông buồn lạc bến
Đôi bờ em có thấy bâng khuâng ?
Ngan ngát hồn anh cuối vực này
Em hãy, cho dù như suối cạn
Chảy vào sa mạc thiếu mưa bay
Mắt nhìn âu yếm trao lời hẹn
Mây nhuộm tóc mây nghẹn bóng trăng
Tình tỏa hoa tình thơm đỉnh dốc
Nhụy bay
hương nhụy ngát đồng bằng.
Ngày nao mình gặp góc không hẹn
Đèn nhắm mắt, trăng thẹn sững sờ
Năm ngón tay anh như lược chải
Tóc huyền buông cuộn chảy nguồn thơ!
Nhân duyên khởi, mộng về mơ đến
Thành bại tại ta, không tại trời
Tình mới chớm tăng thêm nóng bỏng
Nghĩa đang nồng, giốc nặng thêm thôi!
Tuyết lạnh chiều đông ngấn lệ trần
Ai biết đục trong, chưa đổ bến
Biết yêu nhau rồi, biết bâng khuâng!
Tình nào đẹp cho bằng tình cũ
Quên được sao, trọn đủ kiếp này!
Chén rượu đào mèm say, uống cạn
Góc nghiêng trời, ngửa mặt, mưa bay!