Thứ Ba, 8 tháng 6, 2021

Nếu Hồn Tôi Chuông Gió

Nếu hồn tôi chuông gió
Ngân nga tận ngàn trùng
Vọng rừng hoang,núi độc
Dội biển sâu, trời xanh
Xó trại tù cải tạo
Góc hoang đảo khốn cùng
  
Hồn chuông đem sức sống
Tiếng chuông mang hy vọng
Người lành bị cướp đất
Dân nói bị bịt mồm
Lính tàn phế vất vưởng
Đọa đày tù lương tâm


Nếu hồn tôi chuông gió
Tôi rung dội không ngừng
Xoa rên than ngoắc ngoải
Người vô tội khẩu cung
Khóc mạng người lính trận
Giữ nước thà chết vinh
 
 
Hồn chuông tìm an ủi
Bao cô thế ức oan
Hòa giọng đòi quyền sống
Ru tiếng gọi quê hương
Tôi rền vang điệu nhạc
Khúc bình Ngô quân hành
 
Hồn tôi nhập hồn nước
Cùng dân tôi một lòng 
Chuông gióng rền tâm huyết
Gió góp lửa đấu tranh
Thắp tự do dân chủ
Thổi rộn ràng non sông


Chương Hà
 
 *****
 

Hoạ:
 
Chuông Và Gió


 Anh là chuông, em gió
Thanh âm hóa muôn trùng
Giai điệu không đơn độc
Tiết tấu thẫm màu xanh
Giao hòa trên sáng tạo
Đưa nhau đến tận cùng!
 
Gió cho chuông sức sống
Chuông cho gió hy vọng
Gió man mát trời đất
Chuông vì gió khua mồm
Gió làm chuông vất vưởng
Gió lặng, chuông tịnh tâm.
 
Nếu em chuông, anh gió
Thổi hiu hiu không ngừng
Tiếng chuông không ngắc ngoải
Vang dội tận âm cung
"Cởi cà sa ra trận"
Hy sinh bất cầu vinh!
 
Chuông, tiếng mẹ an ủi
Xóa bao nỗi nghiệt oan
Cho con thêm sức sống
Yêu nước, yêu quê hương.
Gió rung chuông thành nhạc
Dạo khúc Tỳ Bà Hành
 
Chuông gọi hồn sông nước
Gió nổi lên! Bão lòng!
Anh, tiếng chuông nhiệt huyết
Em, ngọn gió đấu tranh
Thổi bùng đuốc dân chủ
Chuông gió rền núi sông!
 
 
Bửu Truyền
 


 ****
 
Hồn Tôi Chuông Gió
 
Anh đã đến như gió trong vườn chiều
Gió lung lay từng chiếc lá, nụ hoa
Treo trước hiên nhà Hồn Tôi Chuông Gió
Vang khúc ân tình rộn rã những yêu thương
 
Anh đến từ đâu? Gió đến từ trời
Gió mang tình của hoa thơm cỏ mới
Gió đuổi theo trăng cùng trăng tình tự
Tôi mơ màng, chuông gió ngân nga.
 
Hồn Tôi Chuông Gió vào mùa heo may
Cơn gió lạnh khiến tôi run lên nhè nhẹ
Và dù mưa ướt tôi vẫn ngân vạn lời thơ
Vẫn gọi tên anh, anh nào có hay!
 
Dù ở đâu tôi vẫn là tôi với gió
Dù ở đâu tôi cũng vẫn chờ đợi anh
Tôi vẫn thức khi màn đêm buông xuống
Tôi vẫn mơ khao khát gió ban ngày
 
Tôi chỉ là tiếng chuông gió ngoài kia
Lòng người vui khi tôi lên tiếng
Nhưng mỗi khi tôi buồn nào ai có hay!
Khi gió thôi không về hồn tôi chết lặng
 
Và khi bão đến trong đời
Như hôm anh lìa xa không đến nữa
Tôi quay cuồng ngã nghiêng trong gió
Bật tiếng kêu thương tiếng khóc nghẹn ngào!
 
NT Thanh Dương
 
 *****
 
(Họa):
 
Tình Chuông Với Gió
 
 
Cánh hồng khẽ lung lay ánh nắng chiều
Như có bước ai trên lá, trên hoa
Chuông treo trước cửa vẫy chào đón gió
Giọng đồng pha thổ ai đó? Người thương!?
 
Là gió, anh đến, (anh) đi khắp phương trời
Lòng chan chứa bao lời yêu đương mới
Là chuông, em đợi anh về tình tự
Vui bên anh, tiếng hót chim thiên nga.
 
Chiều cuối thu se lạnh gió heo may
Co ro cúm rúm chuông run run nhè nhẹ
Mưa tuyết đan xuyên mơ màng dệt mấy vần thơ
Liên vận liên vần độc vận mà hay!
 
Lý nhân duyên chuông có kêu là nhờ gió
Anh đã tường tim em có mỗi tình anh
Chuông vắng tiếng khi gió im thủy triều xuống
Chuông reo vang theo gió nước lớn giữa ngày.
 
 
Em dõi theo từng hơi thở ai kia
Anh đã đến em vui cất tiếng
Anh giã từ, em chết điếng ai hay!
Mây không hột gió, em chơ vơ nín lặng!
 
 Trời nổi phong ba giữa đời
Nguy khốn, không ai ru hời em nữa
Chuông tan tát cuốn theo chiều gió
Ô hô! Chuông bặt tiếng! Gió nghẹn ngào!
 
Bửu Truyền



Thôi Thì Ta Hay Hết Lòng Với Nhau

Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết có gặp lại không?
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì ta hãy hết lòng với nhau

 
Một cũng chấp mà hai cũng chấp
Chất chứa trong lòng chi mà khổ
Trăm điều bỏ, ngàn điều cũng bỏ
Thong dong tự tại thế mà vui
 
Thật ở đâu xa thật ở lòng
Cõi lòng thanh tịnh tợ hư không
Mùi hương phảng phất sen thơm ngát
Át cả bùn nhơ chốn bụi hồng
 
Nhận cho về với vô dư
Ta người tan biến giữa hư không này
Bóng vờn lên ngọn tử sinh
Gậy khua đầu gậy giật mình thiên thu
 
 Trăm năm nhìn xuống đời hư ảo
Phút chốc nhìn lên ngộ lẽ trời
Ta trồng hạt giống từ bi
Ngày sau kết trái vô-vi-cúng-dường
 
Nguyện trên khắp nẻo vô thường
Người đi phổ độ vào đường chân như
Thõng tay buông những lụy phiền
Chậm câu hơi thở trên triền trầm luân
 
Lắng lòng trong giọt tham sân
Là khi thiền vị đã gần nơi tâm
Lắng lòng theo những nhịp chuông
Buông dần tục niệm bên tuồng đời kia
 
Miệt mài thương ghét sớm khuya
Rồi mai cũng vất xuống bia mộ mình
Gió ngát rừng hương trăng nở hoa
Trời cao lồng lộng mấy yên hà
 
Một mai ngồi lại bên sông vắng
Mặc khách giang hồ lặng lẽ qua
Vô minh rớt lại ta bà
Soi trong tự tánh thấy ta lại về
 
Thoát ra từ vực u mê
Vô thường được mất có hề chi đâu
Ta về ngồi lại tình hư ảo
Hư ảo không còn chỉ có ta
 
Có không còn mất chẳng bận lòng
Yêu ghét được thua chẳng mong trông
Mở rộng tâm ra lòng thanh thản
An vui tự tại dạ thong dong
 
 Tìm ta một cội nghỉ chân
Giữa chan chát nắng giữa tầm tã mưa
Ngược dòng sinh tử xô đưa
Tìm ta một cội để vừa đủ che
Lối quen khấp khiễng đi về
Gót chân đã mỏi đam mê đã chùng
Ta từ vô thỉ mịt mùng
Bước chưa ra khỏi một vùng nhân duyên
Tìm ta một cội chân nguyên
Vào nương bỗng mất, nhập miền vô ưu…


 Ẩn Sĩ


*****


Mở Lòng Đón Nhau


Vịnh: 
Thân người muôn kiếp đâu dễ được
Phật pháp vạn đại khó lượt nghe
Thiện duyên dễ đã thường e
Căn lành tâm Phật sanh về lạc bang.
 
(Họa):
 
Thuở trước bao đời nào có gặp
Ngàn sau mấy kiếp chắc biết không?
Đạo đời là một cửa không
Có duyên hạnh ngộ mở lòng đón nhau.
 
 Đời vô minh buộc ràng tâm chấp
Chấp có chấp không mang ách khổ
Chấp ngã chấp nhân không xả bỏ
Tham si sân hận làm sao vui?
 
 Phật không xa, Phật tại trong lòng
Thiền định thanh tịnh, khoảng trống không
Không sắc, thinh, hương, vị, xúc pháp
Không ô nhiễm tựa đóa sen hồng.
 
 Còn thêm bớt còn hữu dư
Vô dư trọn vẹn thoát ra cõi này.
Cỏ non ẩn bóng tử sinh
Mây tan gió thoảng, lá vàng rơi thu.
 
 Khom lưng mặt lắp ba tấc đất
Thẳng gối chân leo chín tầng trời.
Sự nghiệp trí tuệ từ bi
Tu phải học, học chuyên tu cúng dường
Liễu thông sinh tử vô thường
Giác ngộ giải thoát đạo vàng chân như.
 
 Quán khổ trên khổ não phiền
Quán thọ trên thọ vô thường trầm luân
Quán tâm sân hay vô sân
Quán pháp vô ngã tẩy trần thân tâm. 
 
Lục thời tay mõ tay chuông
Bồ đề sinh trưởng niết bàn đây kia
Lạc thọ, khổ thọ sương khuya
Hắt hiu nắng gió mộ bia mình mình!
 
Lãng đãng hương trầm hoa thoảng hoa
Ngàn sao giăng cánh dải ngân hà
Dừng chân bến mỏi chiều hoang vắng
Mặt nước hình ta lả bóng qua.
 
 Tử sinh lặn hụp sa bà
Hiểu tứ diệu đế liên hoa đón về
Trôi lăn giữa chốn lầm mê
Tham sân đọa lạc ngục tù còn đâu?
 
Đời ví tia chớp, ví mộng ảo
Thở ra không còn, còn chi ta?
 
"Liên hoa vi tiếu" khai hoa lòng
Trí tuệ từ bi đạo ngóng trông
Nhập định an nhiên tâm trí thản
Tham thiền tự tại bước thong dong.
 
Ta bà một trạm dừng chân
Nghiệp báo đổ nắng, vô thường trút mưa
Tu là lội ngược sóng đưa
Giải trừ tam độc, vẹt mù phủ che.
 
Đại thừa Bồ tát quay về
Hoàn toàn giác ngộ bước đi không chùng
Vô minh mấy cõi mịt mùng
Pháp luân thường chuyển trùng trùng nhân duyên
Tự giác giác tha chân nguyên
Giác hạnh viên mãn vin cành vô ưu!


Bửu Truyền