Hò:
Cao
nguyên nắng gió qua đồi
Thông
reo thác đổ, nụ cười mắt em
Sương
càng lạnh, càng thương thêm
Rượu
cần chưa nhấp, say mèm, sơn nữ ơi!
Kontum lũng thấp lưng trời
Ðất xuôi nước ngược núi đồi vây
quanh
Con phố nhỏ mà thị thành
Thiên nhiên thoáng đãng nên lòng
thênh thang.
Biển Hồ dát bạc trăng vàng
Dã quỳ nhuộm nắng bàng hoàng mù
sương
Pleiku đường mến dốc thương
Cà phê em gái Dinh Ðiền môi thơm.
Quê em đất đỏ bụi hồng
Ban Mê Thuột phố! Rượu cần. Cồng
chiêng.
Hai mùa mưa nắng triền miên
Tóc huyền, da trắng, hương duyên
hoa trà.
Nhớ Quảng Ðức quê nhà em gái
Suối Bạc Ðầu, Gia Nghĩa trăm năm
Cây Ða Nghìn Tuổi trăng nằm
Vườn Ươm, Hồ Vịt ai thầm yêu ai?
Tỉnh Phú Bổn cảm hoài mắt xốn
Thị xã xưa Hậu Bổn nhớ em
Suối Ðá ướt đẫm trăng đêm
Cheo Reo ướt nắng gió mềm tơ
vương.
Lên Lâm Ðồng, Ðơn Dương ghé lại
Trái cây ngon, rau cải tốt tươi
Thương môi, nhớ mắt em cười
Ðẹp đèo Ngoạn Mục, đẹp hồ Ða
Nhim.
Ðà Lạt đẹp! Ðồi sim ướp mộng
Thác Cam Ly gió đọng yêu đương
Bóng em khao khát Xuân Hương
Pensée nỗi nhớ, glaieul mong chờ.
Cao nguyên nhấm chút rượu cần
Chói chang nắng lạ, gió quầng
quanh em!
Bửu Truyền
Ngâm thơ:
Tôi
đi giữa chiều rơi nắng nhạt
Dãy
non xanh con thác thì thào
Ðường
vắt vẻo, bước nao nao
Nhớ
em! Nước mắt! Trăng sao mù mờ!
Trời Ðà Lạt hoa thơ, suối mộng
Gọi mãi em! Tiếng vọng ngàn thông
Hồ Xuân Hương bóng hình chung
Anh đào nở muộn. Cánh hồng. Giọt
sương.
Biển Hồ ngủ lòng ôm bóng núi
Phố Pleiku mấy tuổi vẫn mơ
Mưa đủ ướt, nắng đủ mờ
Gió đủ xỏa tóc che hờ môi hôn.
Kontum đẹp! Bình nguyên trên núi
Cánh đồng vàng tới bảy hồ xa
Ðộc mộc mơ, mộng Ðắk Bla
Cồng chiêng bỏng lửa, tim ta bỏng
tình.
Tình Ðắc Lắc mưa nghiêng nắng hạ
Hoa cà phê lơi lả hương đêm
Ðường xưa đất đỏ chân em
Phố Ban Mê Thuột giốc chênh gót
ngà.
Nay Ðắc Nông xưa là Quảng Ðức
Gia Nghĩa bây giờ náo nức ngựa xe
Ly cà phê. Khói sương che
Ðầu mùa phố núi mưa về bên em.
Anh đã đến cao nguyên đất đỏ
Tình mới lớn. Mắt thỏ. Nhỏ khờ!
Mây quàng núi, suối dệt mơ
Tim non đan mộng, ý thơ đôi mình.
Anh tìm mãi nghe chừng lạc bước
Giữa sương lạnh
chiều xuống nhuộm vàng
Hỏi phố, phố đổi tên đường.
Hỏi nàng,
Nàng đã sang ngang. Lâu rồi!
Hỏi tôi, tôi chẳng phải tôi. Bao
giờ?
Vịnh:
Ai
làm mưa lạnh cao nguyên
Cho
người con gái kết duyên xa nhà
Xa
cha yếu, xa mẹ già
Bỏ
tình yêu đã mặn mà bấy lâu.
Không ai biết trong tôi mấy nỗi
Nhớ cao nguyên một mối tình đầu
Ðã qua rồi. Qua rất lâu
Mà như mới đó. Nguồn đau suối nguồn!
Không ai nhắc, tôi luôn vẫn nhớ
Nhớ đến em môi đỏ mắt sâu
Chiều mưa em bước qua cầu
Trợt chân sắp té ngã đầu trúng
anh.
Em hốt hoảng! Tay chân lóng cóng
Mắt long lanh rơm rớm thẹn thùng
Má em không phấn đỏ bừng
Ôm em bất giác mến thương dâng
tràn.
Và thế đó, bến sông, ngọn suối
Sáng rẫy nương, suờn núi ráng chiều
Tôi vác rựa, em lưng gùi
Thuyền nan lúng liếng ngược xuôi
bên đời.
Nhưng ai biết giữa trời bão nổi
Tôi về quê thăm nội lâm nàn.
Khi trở lại. Ôi! Phủ phàng!
Gia đình còn đó, riêng nàng đi
xa.
Cha mắt mờ, mẹ già nhuốm bệnh
Không thuốc thang, cô quạnh ngậm
ngùi!
Tôi nguyện làm đứa con nuôi
Thay người con gái tôi yêu đầu đời.
Bây giờ đã, ông bà mất hết
Căn nhà sàn trống tếch quạnh hiu
Vào ra chênh chếch trăng soi
Bóng ai trên vách? Bóng tôi hay
nàng?!
Vịnh:
Ðà
Lạt cho khách nhàn du
Hồ
thơ, thác mộng, hát ru người tình.
Ðà
Lạt, cho mình góc riêng
Tấm
gương từ mẫu, bức tranh tuyệt vời!
Ngày thi đỗ mẹ tôi đã thưởng
Chuyến viễn du mơ tưởng... rất
lâu!
Ðà Lạt! Ðà Lạt! Ở đâu?
Như gà mắc đẻ nôn nao lên đường.
Mẹ dạy con thuộc lòng địa chỉ
Dặn chủ xe rất kỹ từng lời
"Nhớ đưa cháu đến tận nơi
"Gặp Dì trao cháu tôi thời
yên tâm."
Mẹ! Tưởng con còn con nít chắc
Mười hai tuổi đậu Tiểu học xong,
Ðậu luôn Ðệ Thất trường công!
Ơn Mẹ khổ cực thờ chồng nuôi con!
Chiều Ðà Lạt mưa buông nhàng nhạt
Bước xuống xe, Ồ! Mát lạ thường!
Cái vui rộn rã ra chan
Cái thích ra mặt. Cái mừng ra
môi!
Ðường Cầu Quẹo nước trôi ngoặt
ngoẽo
Dốc Duy Tân uốn éo nao nao.
Nhà Dì ở tận hẽm sâu
Ðường vô quanh quất, lối vào cheo
leo.
Giữa Ðà Lạt, Dì nghèo quá đỗi
Vách ván cây mưa dột cột xiêu
Chồng con mất hết. Tiêu điều!
Oằn vai đầu gánh chợ chiều, chợ
mai!
Gà mới gáy, theo Dì đi bán
Chợ Hòa Bình chưa sáng đã đông
Người ta môi đỏ má hồng
Thân Dì co rúm da xanh mắt mờ.
Ðặt gánh xuống bên lề góc chợ
Hàng người ta chễm chệ trên cao.
Trong tôi nước mắt chực trào
Hoa khôi phố Thuận. Nỡ nào! Dì
ơi!
Bửu Truyền
Ðà Lạt lạnh, mưa rơi tí tách
Chiếc áo mưa cũ rách đôi nơi
Bên gánh chè cháo Dì ngồi
Không màng mua bán, nụ cười trên
môi
Khách qua lại ơ hờ tránh né
Ðến xế chiều nồi cháo chưa lưng
Xoong chè vừa hết một phần
Lưng chùng gối mõi, tay chân rã rời.
Tôi bạo dạn mở lời mời gọi
"Chè nóng đây! Cháo đậu nóng
đây!
"Mời cô! Mời chú! Mời thầy!
"Trời lạnh ăn nóng ấm ngay
cõi lòng"!
Tôi cảm thấy hao hơi tổn sức
Cũng là người, đôi lúc kiêu căng
Chê bai, khinh rẻ hàng rong
Môi trề, tay hất, mặt vênh, nhíu
mày.
Người nghèo khó đêm ngày lao động
Ăn để sống, không sống để ăn
Người ăn thiếu, kẻ khó khăn
Ðôi khi trả nợ, nhiều lần quên
luôn.
Dì trong cảnh cô đơn thiếu thốn
Bán chịu hoài, tiền vốn cụt dần.
Nhưng vui, đây là tấm lòng
Phương tiện bố thí, trả ơn cho đời.
Thưa Mẹ! Dì ơi! Con chợt biết
Ðã là người, đừng tiếc công lao
Hy sinh! Dù chẳng là bao
Cho đi là có, nhận vào là không.
Tấm gương sống vàng ròng châu ngọc
Dì nghèo vẫn bố đức thi ân
Ðáp đền là để gieo duyên
Thiện căn phước đức, tâm hồn lạc
an.
Trưa Ðà Lạt mù sương tan biến
Nước mắt tôi nghẹn tiếng kêu Dì
Dì ơi! Con mãi khắc ghi
Giấc mơ Ðà Lạt bóng Dì tim con.
Dì và Mẹ tấm gương sáng tỏa
Ðức hy sinh thơm ngát hương đời.
Một bà mẹ hai bóng người
Dì ơi! Mẹ ơi! Ðà Lạt ơi! Suốt đời
con yêu!
Bửu Truyền