Hò:
Cao
nguyên nắng gió qua đồi
Thông
reo thác đổ, nụ cười mắt em
Sương
càng lạnh, càng thương thêm
Rượu
cần chưa nhấp, say mèm, sơn nữ ơi!
Kontum lũng thấp lưng trời
Ðất xuôi nước ngược núi đồi vây
quanh
Con phố nhỏ mà thị thành
Thiên nhiên thoáng đãng nên lòng
thênh thang.
Biển Hồ dát bạc trăng vàng
Dã quỳ nhuộm nắng bàng hoàng mù
sương
Pleiku đường mến dốc thương
Cà phê em gái Dinh Ðiền môi thơm.
Quê em đất đỏ bụi hồng
Ban Mê Thuột phố! Rượu cần. Cồng
chiêng.
Hai mùa mưa nắng triền miên
Tóc huyền, da trắng, hương duyên
hoa trà.
Nhớ Quảng Ðức quê nhà em gái
Suối Bạc Ðầu, Gia Nghĩa trăm năm
Cây Ða Nghìn Tuổi trăng nằm
Vườn Ươm, Hồ Vịt ai thầm yêu ai?
Tỉnh Phú Bổn cảm hoài mắt xốn
Thị xã xưa Hậu Bổn nhớ em
Suối Ðá ướt đẫm trăng đêm
Cheo Reo ướt nắng gió mềm tơ
vương.
Lên Lâm Ðồng, Ðơn Dương ghé lại
Trái cây ngon, rau cải tốt tươi
Thương môi, nhớ mắt em cười
Ðẹp đèo Ngoạn Mục, đẹp hồ Ða
Nhim.
Ðà Lạt đẹp! Ðồi sim ướp mộng
Thác Cam Ly gió đọng yêu đương
Bóng em khao khát Xuân Hương
Pensée nỗi nhớ, glaieul mong chờ.
Cao nguyên nhấm chút rượu cần
Chói chang nắng lạ, gió quầng
quanh em!
Bửu Truyền